20.5.09

Cuộc sống không vui thì đi tìm hồi ức đẹp?


Bạn bảo cuộc sống không vui thì sống bằng hồi ức đẹp.

Hồi ức luôn là nơi hoàn mỹ nhất. Nó là thước phim tua lại hiện thực sống động của thời thơ ấu, vừa được thêu dệt bằng cảm xúc, bằng trí tưởng tượng của con người. Không phải hồi ức luôn luôn giả tạo, cũng không hẳn hồi ức là những gì xác thực nhất. Nó là bức tranh đẹp sau làn sương mờ mờ ảo ảo, là tinh hoa của một thế giới do trí tưởng tượng của mình hình thành.

Do đó, hồi ức luôn đẹp, nên phải sống bằng hồi ức. Tuy nhiên, hồi ức chỉ đẹp khi nó làm việc đúng với nhiệm vụ của nó. Tức nó là nơi mặt bể không dậy sóng, nơi có phong cảnh yên ả êm đềm mỗi khi mệt mỏi ta tìm đến. Nếu cuộc sống mãi luôn rong đuổi theo những hồi ức, nó có thể dẫm đạp lên giấc mơ đẹp của ta không thương tiếc mà kẻ gây ra tội đồ ấy không ai khác là chính ta.

Vậy có thể nói rằng: cuộc sống không vui, là do hồi ức quá đẹp chăng! Và con người thì không bao giờ chịu buông tha cho những gì là đẹp.

Bạn hỏi rằng: vậy nếu hồi ức đẹp kết thúc thì sẽ ra sao?

Đó là khi mình phải trở về với thực tế. Là khi mình phải đối đầu với cuộc sống. Là lúc mình trở về với con người mình.

Thật mệt mỏi khi chạy theo mãi với câu hỏi: mình là ai, làm sao mình trở về chính mình? Một người vì áp lực quá mà phải thốt lên rằng: mình là gì trong cái thế giới bẩn thỉu này? Ôi, ngày xưa của ta đâu? … Tại sao chúng ta lại luôn muốn tìm kiếm mình là ai? Tại sao chúng ta lại thích tìm sự khác biệt với mọi người theo xu hứng của giới trẻ thời đại, tại sao lại muốn mở lối đi riêng, muốn chơi sốc … để khẳng định chính mình?

Mỗi tính cách con người đều là kho tàng quí báu. Nó sẽ hướng ta đến niềm vui và sở thích chung với một ngôi sao, hay một thần tượng nào đó, hoặc nó sẽ hướng về chính ta, về người thầy ỉm ỉm kề bên nhưng mà tận tụy... Vậy tại sao phải mệt mỏi tìm kiếm những gì là của mình, mà không khám phá xem thế giới có bao nhiêu điều thú vị đang chờ kia. Sống cho thoải mái đi, sống cho vui vẻ đi, rồi tự khắc con người bạn sẽ dần thể hiện một cách rõ ràng. Mình nói như vậy, không biết có ai đồng tình không nhỉ?

Càng sống nặng tình với hồi ức, bạn sẽ thấy cuộc sống thực tế càng lúc càng đen bạc. Hay là bạn cho rằng, sống theo hồi ức, để vớt vát một chút gì của sự vui tươi thời non trẻ?

Nhưng tùy theo thái độ của mỗi người ra sao với hồi ức. Có người vùi dập mình trong hồi ức, để mà than vãn hiện tại. Có người sống để nhớ, và cố gắng để tạo lập nên những hồi ức tốt đẹp hơn cho tương lai. Bạn chọn dạng người nào?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét