29.5.09

It's raining...


Hôm nay là cuối tuần, ngoài trời đang mưa. Thời gian thì không nhiều để mà rãnh rỗi, nhưng sao một chốc yên tĩnh cũng làm mình nhớ quá. Nỗi nhớ êm dịu như điệu nhạc của khúc ca “Hushabye Mountain” trong phim vậy…

Thời gian này là đợt tổng kết trong trường phổ thông. Lúc đó, ta bận bịu sáng tối, vậy mà vẫn cứ còn những giờ phút thảnh thơi để hí hoáy cuốn lưu bút, để bù khú những giờ nói chuyện tương lai với lũ bạn. Rồi sự việc cứ tiếp diễn, xa rời trường lớp, thầy cô, bạn bè … Cuộc sống của sinh viên đối với ta là những ngày tháng điên loạn trong môi trường năng động hơn. Điên loạn vì mệt, mà cũng vì vui, vì buồn, đủ thứ hết! ...

Lại mở "Hushabye Mountain", hi vọng thư giãn được đôi chút:

A gentle breeze from Hushabye Mountain
Softly blows o'er lullaby bay.
It fills the sails of boats that are waiting--
Waiting to sail your worries away.
It isn't far to Hushabye Mountain
And your boat waits down by the key.
The winds of night so softly are sighing--
Soon they will fly your troubles to sea.
So close your eyes on Hushabye Mountain.
Wave good-bye to cares of the day.
And watch your boat from Hushabye Mountain
Sail far away from lullaby bay.

Mưa của những đêm cuối tháng Năm. Đêm thì tĩnh lặng mà mưa cứ rơi ngoài đó, nghe lộp độp như bản nhạc không lời. Lúc trầm lúc bổng, nhưng không điệu đà uyển chuyển như tiếng violon. Mưa chỉ biết ào ào, ầm ầm, rồi từ từ nhỏ dần nhỏ dần lại, cuối cùng là tách tách vài giọt. Giống như đời người, sức sống mãnh liệt, hối hả khi còn là tuổi trẻ, già rồi thì mọi thứ nhạt nhẽo dần, để rồi cuối cùng là tắt ngấm, phải thế chăng? Hay là ta còn kì vọng sau mỗi cái chết là thêm một ngôi sao trên trời, để linh hồn được tỏa sáng mãi? Vấn đề ở đây là cổ tích có thành sự thật được không? Hay chỉ là chuỗi những câu chuyện để an ủi tâm hồn mỗi khi ta cần nơi để bám víu niềm tin?

... ... ...

Mẹ đi vắng… con cầm cây đàn con hát, hát cho mẹ về với con, hát cho mẹ về với con…

1 nhận xét: