7.5.09

Tạp bút.


BỆNH

Một buổi chiều, hơi thở như khói xông ra của nồi nước sôi…

Khi người ta bảo “tôi đang bệnh”, có nghĩa là cơ thể đang rất mệt mỏi, con người trở nên ù lì, hoạt động chậm chạp, và cuối cùng là nằm một đống. Nhưng trong lúc nằm, trí óc lại tuồn về những kí ức, trong đó có đẹp, có xấu, có cả những trò nham nhở vụng dại buồn cười, nhìn lại thật nhanh, để mà mỉm cười, hay thở dài?... rồi lại thanh thản, ngủ!...

Bệnh, khi người ta bệnh, tiềm thức con người trở nên khỏe khoắn vô cùng, không lo nghĩ chuyện quá khứ, không tính toán chuyện tương lai, chỉ vì không thể suy nghĩ nhiều quá nữa, chỉ muốn được thoải mái đôi chút, chỉ để yên giấc … hơn một ngày dài mùa hạ.

Hoang tưởng

Ngủ yên, nhưng trong cơn mê lại thấy những giấc mơ hãi hùng. Rồi chập chờn, hoang tưởng nếu một ngày con người ta phải ra đi, thì thế giới còn lại có thay đổi không. Có, chí ít là một số người sẽ phải thay đổi thói quen khi không còn một người bên cạnh họ. Nhưng

- Nếu như sự ra đi của tôi không tác động sâu sắc đến họ, đồng nghĩa với cuộc sống của tôi hiện tại rất tẻ nhạt, và thái độ sống cũng rất hờ hững.

- Nếu như tôi ra đi, mang theo rất nhiều điều tiếc rẻ, thì rõ ràng tôi của ngày hôm nay thật đáng bỏ đi, bởi chẳng làm được gì cho ngày hôm nay.

Sống thế thì sống làm gì, chết quách đi cho xong. Mà chết đâu phải là hết. Chết là sự trốn tránh, là cái dỏm nhất trong những cái dỏm. Do đó loại điều đó ra. Vậy thì sống. Mà đã sống thì ngựa theo đường cũ ư? Không, tôi đang chết nếu như những điều đó là sự thật.

Rồi tích tắc, một vầng sáng mờ mờ như dát vàng bao quanh tôi. Dần dần tôi nhận ra mình đang đứng dưới một mái vòm tròn trịa khổng lồ; tôi thấy nó to bằng cả bầu trời. Tít trên cao, chính giữa mái vòm có một khoang tròn. Một cột ánh sáng chiếu thẳng xuống một cái hồ tròn không kém, mặt hồ đen bóng không một gợn sóng trông như một tấm gương tối thẫm. Sát mặt nước có vật gì đấy lấp lánh như một ngôi sao. Nó di động hết sức chậm rãi, nó bồng bềnh như không có trọng lượng. Nhìn kĩ, đó là con lắc. Khi nó gần sát bờ hồ thì đột nhiên từ mặt nước đen ngòm trồi lên một nụ hoa thật to. Con lắc càng sát bờ hồ bao nhiêu thì bông hoa nở rộ bấy nhiêu, để rồi cuối cùng nó nở rộ trên mặt nước bóng như gương… Thật là một bông hoa đẹp tuyệt vời. Tôi chưa từng được thấy. Trông nó như hoàn toàn được tạo từ những sắc màu rực rỡ. Đó gọi là bông hoa giờ; hoa thời gian; tượng trưng cho thời gian của một người trong suốt cuộc sống của họ. Khi con lắc kết thúc 1 vòng quanh hồ, hoa sẽ tàn, là thời gian của một người sẽ kết thúc!

Thế nào để níu kéo thời gian?

…………………

Nỗi nhớ lại tràn về…

Bệnh, thời thơ ấu hồn nhiên nũng nịu lại quay về qua bàn tay mẹ, cứng rắn, chai sần nhưng rất đỗi dịu dàng; qua li trà nóng của ba, để phát hiện ra mình vẫn được chiều chuộng. Ừ, mà ai làm con mà không được chiều chuộng, chỉ là họ chiều chuộng theo những cách khác nhau. Đôi khi con người đang hạnh phúc mà không biết, hoặc cố tình phủ nhận rằng mình đang được hạnh phúc! Sau đó, còn nhớ thêm vài chuyện nữa …

Đôi khi, bệnh cũng là cơ hội để trả lời những khuất mắc. Có thời gian tĩnh lặng, nghĩ vài điều về cuộc sống, vài điều cho con người, lúc thấy mặn mà, lúc thấy nhạt nhẽo quá. Phải chăng mùi vị cuộc sống được nếm qua góc nhìn của tâm hồn mỗi con người?

15 phút thức giấc, thấy cuộc sống nhộn nhịp, bận rộn, ồn ào…

Bệnh, thấy được hoạt động xung quanh đang diễn ra một cách rõ ràng nhất. Và nhờ vậy, con người ta mới thấy yêu cuộc sống hơn, muốn gượng dậy ngay để hoạt động tốt hơn những gì ngày hôm qua có thể.

Nhưng bệnh, thấy khổ sở quá. Không được bay nhảy là thấy khổ rồi >.<

Lâu rồi mới bệnh, lâu rồi mới quay trở lại tháng ngày này, cảm giác thật kì lạ… Thấy mệt mỏi, mà cũng thích thích. Kết thúc những ngày bệnh hoạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét