Chưa bao giờ nó được đi mùa hè xanh, trừ cái năm cấp III ấy. Độ đó, hình như nó mới biết chạy xe đạp. Thành ra ai rủ gì cũng háo hức cưỡi cái xe còm nhom không thắng mà tốc độ thuộc loại xịn, đi hết chỗ này đến chỗ khác. Ai mà nghĩ một con nhỏ thành phố, lại chẳng biết phân biệt đường xá, trừ mấy con đường nhỏ quen thuộc đến trường. Những ngày sau đó, mỗi buổi là một chút khám phá về cuộc sống, ồn ào, tấp nập, mà vui ghê. Nhờ MHX, nó đã thấy xung quanh nó phong phú hơn quá chừng.
Nó như con chim còn nằm trong tổ, nhìn ra khoảng trời xanh rộng kia mà khao khát. Muốn được tung đôi cánh bay lên thật cao, tuốt trên trời kia, mà nhìn lại thì nó có gì ngoài đôi cánh yếu ớt? Đôi cánh đó, có đủ cho nó tránh khỏi cạm bẫy của đời? Phải làm sao! Trốn trong tổ mãi ư, và đôi cánh của nó sẽ trở nên tê liệt.