29.4.09

Thầy xưa.

Bây giờ, người mà tôi nhớ nhất chính là cô giáo phụ trách môn Lịch Sử lớp 12, cô Nga, mặc dù trong giây phút thoáng qua đầu tiên, tôi đã từng ước ao rằng sau này đừng gặp lại cô nữa...

Đầu năm 12, nghe cái tên thầy Vũ dạy toán nằm chễm chệ ngay dòng dành cho GVCN, tôi mừng húm* (vì không phải làm học sinh do cô Nga CN). Thầy Vũ là người thầy dễ tính lại giảng bài rất vui. Ngay hôm đầu tiên học thầy là tôi đã khoái, và tới bây giờ vẫn không thay đổi suy nghĩ. Tôi, và thầy, đã gắn bó, cùng làm việc suốt một năm lớp 12. Những gì khó hiểu trên lớp cũng như học thêm, tôi đều đặt câu hỏi với thầy. Lắm lúc bị gõ đầu, có khi khoái chí vì giải xong mấy bài thầy đố... Đó, là những vui buồn mà theo tôi, là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Tôi có thể say mê đeo đuổi những ý tưởng, suy nghĩ ngông cuồng mà không bị thầy la. Ôi, suốt một năm là quãng thời gian dài, vậy mà Thầy và trò đều chiến đấu đến giây phút cuối cùng! Hôm chia tay, lớp tha hồ ăn uống, liên hoan. Còn tôi, và Tiên, và thầy lại chui đầu vô đống toán, làm như sẽ không bao giờ gặp lại thầy vậy. Nhắc tới thầy, giờ lại thấy nhớ. Và tôi còn khoái thầy ở điểm này: thầy luôn bao che cho tôi ^^. Lắm lúc trốn được xuống phòng y tế nằm học bài, cũng nhờ thầy cả. Những trò "gan tày trời" hồi đó, giờ lại thành kỉ niệm mà không bao giờ quên được, kì lạ nhỉ...

Nhắc thầy Vũ hoài, lại lạc chủ đề. Hôm nay, như ý định cũ là nói về cô Nga.

Giờ ra chơi, tôi kéo Tiên xuống phòng giám thị xem tên giáo viên dạy Sử. Á aaaaa, cô Nga mày ơi - con Tiên hét lên. Bàng hoàng, bắt đầu những trận than vãn. Lần này chết chắc rồi, nghe nói bả khó lắm. Nhưng than gì thì than, cũng phải ngồi vào bàn học. Chúng tôi bắt đầu làm quen với cô bằng những khoảng điều lệ kinh khủng mà cô đặt ra ( còn bây giờ đã quen rồi nhưng vẫn không thể nào quên được cái cảm giác sợ hãi lúc ấy). Này nhé: mỗi khi đến tiết Sử đều phải trả bài này( điều mà cô không bao giờ quên khi vào lớp) ; trả bài cũ bằng cách 4 người ghi lên bảng, 2 người đứng kế bên đọc cho cô nghe cùng lúc. 1 tiết như thế cô đã dò được ít nhất …1/3 lớp. Và dần dần cũng thành thói quen, đứa nào hôm ấy không thuộc bài thì tự động moi giấy ra chép phạt, khỏi nhắc !Đó là những tháng đầu tiên của lớp 12 đấy. Quả thật, dù đã biết trước số phận hôm ấy trước sau gì cũng bị kêu, nhưng tôi vẫn nuốt hoài không vô được. Và những dòng chữ cứ nhảy múa, nhảy múa trong giấc mơ cho đến sáng…

À…à…ừm…, “thôi, em về nhà chép phạt đi”, đó là câu nói quen thuộc mà cô “ban ơn” cho những đứa không thuộc bài, trong đó có tôi. Tổng cộng suốt một năm học tôi bị chép phạt hết 3 lần, mà câu Việt Minh đã dành hết hai suất chép của tôi, có tức không chứ. Học bài thì thế, nhưng mỗi lần đối diện cô, đầu óc tôi sáng suốt đến…trong suốt, cái mặt vẫn tỉnh bơ nhưng não không chịu hoạt động gì hết, hoặc là khởi động quá chậm nên …ngậm bồ hòn mà im lặng, nhăn nheo.

Theo cô hết một năm, tôi không còn cảm giác “quên vô duyên” ấy thì lại gặp chuyện khác …thế chỗ ! Thế có chán không. Chẳng là gần thi học kì hai và thi tốt nghiệp rồi, cô chuyển từ thế “phòng thủ” sang thế “tấn công” ! Một tiết là trả bài cả lớp. Tôi càng ngày càng mệt với lịch học ôn dày đặc của cô. Có khi một ngày cô cho ôn đến 10 câu. Mà một câu chỉ ít thôi, 1 trang hơn với chữ không được lớn cho lắm! Tôi than trời rồi than đất, trời không thấu đất không nghe, tôi dành cầm đề cương xông pha mặt trận. Quyết tâm được vậy là nhờ cái lần xí hổ đến muốn đào lỗ chui xuống đất luôn cho xong !

_“Lớp phó học tập đâu, em biết lịch thi sắp tới chưa?”, cả lớp cười xôn xao!!!

Mặt tôi nóng bừng bừng, từ từ đứng dậy

_dạ , trường chưa thông báo ạ.

_ủa, em hả, em làm lớp phó học tập hả?

Lúc ấy, tôi chẳng biết nói sao, chỉ biết nhoẻn cái miệng cười cho qua. Quả thật, làm lớp phó mà khiêm luôn thành viên được cô ưu ái trả bài nhiều thì…hết chỗ nói. Hôm ấy về nhà mà mặt tôi còn đỏ như quả gấc ấy. Tôi suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Và tôi đã quyết định : phải thay đổi mình thôi. Các bạn biết kết quả thi tốt nghiệp của tôi không, 8 điểm lịch sử đó nhé! Tôi biết điểm như thế là chuyện hết sức bình thường, nhưng đối với một người đã từng nghĩ có khi bị dưới điểm trung bình môn sử lại là chuyện khác. Thật tình, tôi không nghĩ mình sẽ làm được như thế. Vừa làm xong bài thi môn sử, tôi hạnh phúc biết bao, như vừa hoàn thành nghĩa vụ gì to lớn lắm vậy. Lúc ấy, và cả chính lúc này, tôi có một câu vẫn chưa hoàn thành vế sau: nếu như, không có cô Nga, không có những giờ trả bài khổ sở, không có những buổi trưa trật mới về, thì…. Tôi không tưởng tưởng nổi nữa. Hàng trăm ý kiến cứ nối tiếp nhau tuôn ra ồ ạt. Thôi thì để các bạn tự điền thêm vào vậy. Tự trong lòng, cô ơi, em muốn nói, cám ơn, cám ơn cô rất nhiều, cám ơn cô về tình thương cô đã dành cho em, cho những người học trò bé bỏng của cô. Cám ơn cô về tất cả. Cô biết không, em sẽ không hứa gì cả, mà em sẽ làm, làm sao cho xứng đáng với công sức cô đã dành cho em. Cô nhé. Chúc cô sức khỏe. Yêu cô, nhớ cô lắm, cô ơi...